CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Sắc Yêu Ngọt Ngào


Phan_25

Chính mình khi chờ xe, cũng như vậy, nhón chân, kiểng chân chờ đợi.

Nhìn trong chốc lát, tầm mắt dừng trên bàn cơm, cô trước đến nay luôn ít nói, cũng không đặc biệt nghĩ chuyện tán gẫu với anh, liền cứ như vậy trầm mặc.

Lục Xuyên cũng không phải người nói nhiều, huống hồ với Kim Hạ, anh đã quá quen thuộc, màu sắc quần áo cô thích, sách cô thích đọc, người có phân lượng nặng nhất trong lòng cô, thậm chí vị trí mẫn cảm trên người cô, anh đều biết, cho nên không cần quá trình tìm hiểu, chỉ im lặng ngồi, hưởng thụ yên tĩnh khó có được khi ở chung này.

Đồ ăn đặt trên bàn, Kim Hạ múc hai chén canh gà lòng heo, mỗi người một chén, đặt sang một bên đợi lạnh, Lục Xuyên gắp cho cô một con tôm giáo trong dĩa, cô nhận, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Lục Xuyên khuôn mặt lạnh lùng đường cong cứng rắn nháy mắt trở nên nhu hòa, chỉ cần cô không khước từ anh, đối với ý tốt của anh có thể mềm mại nói cảm ơn giống như vậy, anh liền cảm thấy là một bước tiến lớn.

Hai người cứ như vậy im lặng ăn, Lục Xuyên ngẫu nhiên hỏi tình trạng công tác của Kim Hạ, vẫn chưa có ngôn ngữ cùng hành động đường đột, Kim Hạ dần dần cảm thấy, cảm giác buộc chặt trong thân thể cùng cảm giác áp bách lùi lại một chút. Nếu anh có thể vẫn giữ nguyên như vậy không vượt quá khuôn phép, cùng anh bình thản ở chung, cũng không phải là việc khó.

Cơm xong tính tiền, Kim Hạ kiên trì thanh toán một nữa tiền, Lục Xuyên mặc dù có cái nhìn khác, nhưng tùy cô. Ngồi một lát, Kim Hạ nâng cổ tay xem giờ: “Trễ rồi, tôi cần phải trở về.”

“Anh chở em về”

“Không cần, bây giờ qua cao điểm tan tầm, xe giao thông công cộng không tắc, tôi lại không cần đổi chuyến, một chuyến xe có thể về nhà.”

Lục Xuyên nhất thời không nghĩ ra cớ đưa cô về nhà, liền buông tha cô: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.”

Hai người ở cửa quán ăn tách ra, Kim Hạ đi đến sân ga giao thông công cộng, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm: “Kim Hạ!”

Cô ngạc nhiên quay đầu, Trần Chi Thành từ cửa quán ăn đi về phía cô, cô kinh ngạc nói: “Sao Thành cũng ở chỗ này?”

“Cùng đồng nghiệp đến nơi này ăn cơm.” Trần Chi Thành ánh mắt có chút phức tạp: “Hạ… Còn cùng anh ta một chỗ?”

Anh ta? Kim Hạ hiểu được: “Thành nhìn thấy?”

Trần Chi Thành gật đầu: “Anh ta đã kết hôn , Hạ không nên làm như vậy.”

Kim Hạ làm sáng tỏ: “anh ấy đã từ hôn .”

Trần Chi Thành kinh ngạc: “Cái gì?” Tiếp theo lại nghi ngờ: “Làm sao Hạ có thể chắc chắn?”

Kim Hạ trực giác anh không nhất thiết phải lừa cô, nếu không có thật tình, ai chịu cùng cô dây dưa, huống hồ Rebecca cũng theo bên cạnh chứng thật tin tức này, anh thật đã từ hôn: “Hạ chắc chắn, nếu không tin, Thành có thể đi tra.”

Trần Chi Thành nhớ lại cô từng nói qua, bọn họ ở cùng một chỗ, là quan hệ tiền bạc với nhau, khi đó anh khó mà nói cái gì, dù sao sự tình đã qua đi, nhưng bây giờ cô lại cùng anh ta ở cùng một chỗ, anh thật sự nhịn không được khuyên bảo: “Kim Hạ, mình biết bởi vì ba Hạ bệnh, Hạ rất thiếu tiền, nhưng không đáng lãng phí chính mình như vậy. Tiền có thể thông qua biện pháp khác kiếm, làm người không thể mất nguyên tắc.”

Từ lần trước thẳng thắn nói với Trần Chi Thành quan hệ của cô và Lục Xuyên, Kim Hạ vẫn muốn biết cái nhìn của anh đối với việc này, chỉ là khi đó anh chưa làm chỉ tự đánh giá, bây giờ cô nghe được, lãng phí chính mình, không nguyên tắc, đây là cái nhìn của anh.

Cô cảm thấy không xứng đáng, nhưng trong lòng vẫn như cũ máu tươi đầm đìa, cô vốn mong được một chút lý giải của anh . Ở lúc ấy dưới tình huống này, nếu cô không bắt lấy Lục Xuyên, liền còn không đến mấy chục vạn như bây giờ, vốn không có công tác ở Nhân Hằng, liền không đủ sức nhận phí sinh hoạt mang bà nội và ba ba đến Bắc Kinh. Có thể ở trong mắt Trần Chi Thành, tiền sớm hay muộn sẽ có, công tác tốt sớm hay muộn sẽ có, nhưng cô không có thời gian, cô chờ không nổi.

Sống trên đời, thoạt nhìn có rất nhiều lựa chọn, nhưng đem đơn vị thời gian thu nhỏ lại đến một cái nháy mắt, thật ra ép đến không có lựa chọn.

Đây là một thời đại từng bước ép sát làm cho người không thể thở dốc, trừ phi, bạn không có dục vọng.

Trên mặt tâm tình bất định sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay lại biểu tình mỉm cười lạnh nhạt, không giải thích dư thừa: “Hạ cùng Lục Xuyên như thế nào, là chuyện của hai người chúng tôi, Hạ chỉ có thể nói cho Thành biết, mình không có mất đi nguyên tắc của mình, mình chưa từng tổn thương qua một người nào.” Nói xong nhẹ nhàng cúi đầu với anh ta, xoay người đi đến sân ga giao thông công cộng.

Cách đó không xa ở ngã tư đường, đậu một chiếc Jetta hết sức bình thường, cửa kính xe nửa mở, một cái ống kính dài chậm rãi rụt về, không tiếng động nâng lên, tiếp theo xe chậm rãi chạy đi.

Chương 40 - 41

Trong bóng đêm, màn hình máy tính lóe ánh huỳnh quang, trên ảnh chụp có một nam một nữ đứng đối mặt, hình như muốn nói gì.

Di động truyền đến giọng nam thô thấp trầm ổn: “Còn muốn tiếp tục theo dõi sao?”

Đầu ngón tay Lục Xuyên bấu nhẹ lên bàn: “Trước khi tôi kêu ngừng, tiếp tục theo dõi.”

Treo điện thoại, tầm mắt trong sáng khoá chặt lên người trong màn hình, tên đó thế nhưng ở nhà hàng kia, đuổi theo Kim Hạ đi ra, rốt cuộc nói gì với cô?

Rút một điếu thuốc ra châm, anh thong thả đi đến ban công, ngắm nhìn biên giới xa xa của thành phố này. Ngày đó tự anh điện thoại báo cho Hướng Nam chuyện từ hôn, bảo chú Quách theo dõi Trần Chi Thành. Anh vốn nghĩ rằng anh ta và Kim Hạ hai người đều yêu nhau, hẳn là không mất nhiều thời gian có thể ở chung một chỗ, không nghĩ đến bọn họ chưa bao giờ lén gặp mặt.

Nguyên do trong đó, anh trăm mối không thể giải, nhưng chính bởi vì dạng này, khiến cho anh chỉ có từ từ trở nên lấy lui làm tiến. Anh rất rõ tính cách Kim Hạ, bề ngoài nhu nhược ngoan ngoãn, thật ra là cứng đầu như con nít, nội tâm kiên cường tự chủ, nếu như anh cưỡng ép, chắc chắn sẽ làm cô bắn ngược lại, anh làm kiên quyết bao nhiêu, cô sẽ lui xa bấy nhiêu, đối phó người trong lòng cứng rắn như vậy, cũng chỉ có mềm hóa một tấc rồi một tấc.

Hít sâu điếu thuốc, hất nhẹ rớt xuống khói bụi trong tay, anh nhả khói, chú Quách tra rõ qua hoàn cảnh của Trần Chi Thành, mẹ là y tá bệnh viện, cha là công nhân viên chức nhà máy hóa chất, bây giờ anh ta đi theo thuộc hạ Lý Thiết Sinh làm việc, lý lịch cuộc sống sạch sẽ, không có chỗ bẩn để anh lợi dụng, mấy ngày nay dấu vết hoạt động đến giờ vẫn nằm trong quy củ, không có gì sơ hở.

Nhưng Lục Xuyên không thích món ngon mình nhìn trúng, bên cạnh có ruồi bọ chướng mắt bay tới bay lui.

Trần Chi Thành nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Lục Xuyên thế nhưng lại chủ động đến tìm anh ta. Hai người hẹn ở một quán trà gần tòa soạn báo, Trần Chi Thành khi đi trong lòng mang theo lo sợ, không biết chờ anh, là một buổi Hồng Môn Yến như thế nào.

Trong lô ghế, hai người gặp mặt ngồi vào chỗ của mình, không cần hàn huyên quan hệ, anh liền trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Xuyên tựa lưng vào ghế dựa, hai tay giao nắm để trước người, môi mỏng hơi cong, nói giản lược vắn tắt: “Làm phóng viên, quan trọng nhất chính là nguồn tin, tôi có thể làm tay trong cho anh.”

Trần Chi Thành nhất thời ngạc nhiên. Với thân phận địa vị của Lục Xuyên, ắt phải nắm giữ rất nhiều tin tức bên trong mà người ta không thể biết đến, tin tưởng chỉ cần làm phóng viên, có thể cùng anh ta hợp tác là cầu còn không được: “Cục trưởng Lục chẳng lẽ muốn yêu sách lợi dụng tôi?” chính giới tranh đấu, anh có nghe qua.

“Anh có thể lợi dụng tôi cung cấp tin tức của người có thanh danh.” Lục Xuyên ung dung: “Cục diện hai bên đều có lợi, cớ sao không làm? Huống hồ có tôi làm hậu thuẫn cho anh, ít nhất anh có thể khỏi phấn đấu cả đời.”

Tầm mắt Trần Chi Thành qua lại tuần tra trên mặt Lục Xuyên, sau một lúc bật cười nói: “Tôi biết đề nghị của cục trưởng Lục có thể cho tôi lợi ích gì, chẳng qua tôi không phải loại phóng viên ngài nghĩ, ý tốt của anh tôi xin nhận.”

Lục Xuyên thấy anh cự tuyệt, không chắc anh thật không muốn hợp tác, vẫn ra vẻ thanh cao, nhân tiện nói: “Đề nghị trong thời gian ngắn vẫn còn hiệu lực, anh suy nghĩ chút, nghĩ xong lại trả lời cho tôi.”

Trần Chi Thành trầm tư một lát, hỏi: “Muốn cùng cục trưởng Lục hợp tác chỉ sợ không ít, vì sao chủ động tìm tôi?”

Lục Xuyên cười không đáp, Trần Chi Thành hiểu ra: “Bởi vì Kim Hạ?”

“Nói đơn giản một chút, tôi không thể bỏ cô ấy.”

Cho nên anh ta tốt nhất rời khỏi. Trần Chi Thành im lặng một lát: “Nếu anh thật tình với cô ấy, vậy tự nhiên sẽ tốt, thái độ của cô ấy đối với anh, cũng không phải tôi có thể chi phối, quan hệ của tôi và cô ấy, càng không nhất thiết phải giải thích cho anh nghe. Vẫn câu nói kia, tôi không phải loại phóng viên anh nghĩ, ý tốt của anh tôi xin nhận.”

Lục Xuyên thấy anh không chịu mắc câu, cũng không lo lắng, dù sao còn nhiều thời gian, anh không có tin không thắng được phóng viên nhỏ này.

Yên tĩnh mấy ngày, anh liền đến Nhân Hằng, trước kia người mỗi ngày có thể gặp, ôm, hôn, bây giờ phải dùng phương thức này mới có thể gặp, anh không có quen, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Trong lòng Kim Hạ biết Lục Xuyên không phải thật đến nghe báo cáo hạng mục, chỉ là đổi cách đến gặp cô, nhưng bất luận bằng thân phận cục quản lý nhà đất, hay là cổ đông Nhân Hằng, ngay cả Hướng Nam còn cố kỵ anh ba phần, huống chi là cô, bởi vậy cũng chỉ nhẫn nhịn một mình ở trong phòng họp cùng anh báo cáo.

Trên hình chiếu cô biểu hiện tình huống hai lầu ban cùng một lúc, cô đứng bên cạnh, cẩn thận thay phiên trình bày hai nơi, Lục Xuyên ngồi ở đầu kia bàn dài hội nghị, tầm mắt không hề chớp, khóa trên người cô.

Anh thích nhìn bộ dáng cô mặc váy ôm, mặc đồ lót màu trắng bên trong , mang theo chút nghiêm túc cùng đứng đắn, nhưng phía sau váy ôm, vừa vặn bao chặt lấy cái mông rất tròn rất đẹp của cô, không khỏi làm cho anh nhớ đến anh từng vô số lần nâng nơi đó, ở trên người cô tiến lên.

Trước mặt trong phòng hội nghị này, thật ra chỉ có hai người bọn họ, trên bàn hội nghị, cũng vẫn có thể xem là một địa điểm vui thú tốt, anh cơ hồ đã thấy hình ảnh anh áp cô lên bàn, tùy ý hưởng thụ.

Ý dâm qua đầu, một bộ phận nào đó trong cơ thể ngang nhiên ngẩng đầu đứng lên, anh ung dung tự tại thay đổi tư thế ngồi, che giấu bộ phận nổi lên biến hóa đặc thù, tiếp tục giả bộ nghe báo cáo.

Kim Hạ tất nhiên không biết ở trong mắt Lục Xuyên, lúc này cô giống như không mặt quần áo, còn thật sự báo cáo xong tiến triển hạng mục, cô hình thức hỏi một chút: “Không biết cục trưởng Lục có câu hỏi gì không?”

Lục Xuyên tay đặt lên bàn, nâng cằm lắc đầu, tầm mắt nóng cháy vẫn chặt chẽ dính trên người cô, Kim Hạ rút phích cắm máy chiếu, đóng laptop lại, dừng một chút: “Cục trưởng Lục, anh đã không phải thật sự đến nghe báo cáo, có thể về sau không làm chuyện này, tôi muốn dùng thời gian trên công việc thật sự.”

“Báo cáo hạng mục cho cổ đông, không tính là công việc thật sự?” Lục Xuyên đứng lên, chậm rãi đi về phía cô.

“Anh rõ ràng không cần hỏi chi tiết gì, còn cố tình, đây không phải là lãng phí thời gian của tôi?”

Đứng vững trước mặt cô, Lục Xuyên ở trên nhìn xuống cô: “Em cũng biết anh không cần hỏi chi tiết gì, vậy anh vì sao đến?

Kim Hạ ngẩng mặt lên, chống lại ánh mắt ẩn chứa thâm ý của anh, lại cúi xuống: “Tôi biết mục đích anh đến.”

Lục Xuyên khóe miệng hiện lên ý cười: “Biết là tốt rồi. Nhưng nếu em không muốn để anh đến quấy rầy công việc của em, cũng có cách.”

“Cách gì?” Kim Hạ thật sự không nhịn nỗi cơ hội làm việc quý giá, dần dần sa vào công cụ Lục Xuyên dùng để theo đuổi cô.

“Chỉ cần em có thể đáp ứng anh, về sau anh hẹn em ra ngoài em không được cự tuyệt, anh sẽ không tiếp tục đến quấy rầy giờ làm việc của em.”

Kim Hạ cứng họng, anh thế này không phải đang chơi xấu sao?

Chỉ là chính mình không có nhiều sự lựa chọn. Không nói đến chuyện để anh thường xuyên đến quấy rối, quấy rầy công việc của mình, trong công ty bí mật nhỏ khó giữ nếu nhiều người biết, về sau không chừng truyền ra thành chuyện gì nữa, không bằng ở nơi riêng tư ứng phó anh, một mũi tên trúng hai con chim, nhẹ tay giải quyết.

“Anh hẹn tôi liền phải đồng ý, nếu mỗi ngày anh đều hẹn tôi, tôi đều phải đáp ứng anh?”

Lục Xuyên cười khẽ, đầu ngón tay xoa hai má cô: “Sao, chờ mong anh mỗi ngày đều hẹn em ra ngoài?”

Kim Hạ hơi tránh tay của anh, cúi đầu sửa sang này nọ, cũng không nói gì.

Lục Xuyên đành phải lui từng bước: “Một tuần bốn lần.”

Kim Hạ lắc đầu: “Một lần.”

Lục Xuyên lại lui từng bước: “Ba lần.”

“Hai lần, không thể nhiều hơn.” Kim Hạ ôm lấy máy tính đi, Lục Xuyên vội nói: “Anh đồng ý.”

Kim Hạ hơi thở dài: “Được, vậy tôi đi về trước làm việc, chính anh biết ra ngoài như thế nào.” Nói xong liền ra khỏi phòng họp.

Trở lại vị trí công tác, cô nhớ lúc đầu khi anh bao nuôi cô, bọn họ cũng cò kè mặc cả qua một lần, khi đó là vì phí bao nuôi, bây giờ là vì số lần anh gặp cô.

Ai có thể nghĩ đến, sự việc đến hôm nay lại biến thành như vậy?

*

Sáng sớm cuối tuần, Kim Hạ đã bị tiếng đập cửa đánh thức, tối hôm qua thức đến nữa đêm, chỉnh sửa lại quy định tiêu hao vật liệu xây dưng cùng tiền lương công nhân, buổi sáng tính ngủ nhiều một chút, không nghĩ đến sẽ có người tìm đến.

Mang dép lê, còn buồn ngủ đi đến cửa, cô mở cửa ra, cả người nhất thời dâng lên một loại cảm giác nặng nề vô lực, sao lại là anh.

Lục Xuyên thấy cô còn mặc áo ngủ: “Mới rời giường?”

“Tối hôm qua tăng ca.” Kim Hạ một bên che mặt ngáp, một bên nghiêng người cho anh vào nhà, trong đầu có chút hỗn độn: “Sao anh lại chạy đến đây?”

“Tới đón em đi ra ngoài.” Lục Xuyên vào nhà đứng lại, nhíu mày nhìn cô: “Em đừng nói là em đã quên.”

“Đã quên cái gì?”

“Một tuần hẹn em hai lần.”

Kim Hạ xoa xoa tóc dài có chút rối tung, làm rối thêm: “Anh sao không hẹn trước?”

“Chẳng lẽ hôm nay em có chương trình?”

“… Này cũng không phải.”

“Vậy thì không sao.” Lục Xuyên thúc giục nói: “Nhanh đi rửa mặt.”

Kim Hạ đành phải chậm chậm đi đến buồng vệ sinh, gần đây tần suất Lục Xuyên xuất hiện trước mặt cô, xác thực có chút thường xuyên, bất luận ở công ty, hay là ở nhà, đều không thoát khỏi dây dưa của anh.

Cô có chút mệt mỏi ứng phó, nhưng lại không biết thoát vây như thế nào. Cự tuyệt, cô từng khóe léo nói qua, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì, lấy độ dày da mặt anh, không chừng phải dùng đạn xe tăng mới có thể đánh được.

Đổ chút nước lạnh lên mặt, cả người cô giật mình một cái, hơi thanh tỉnh chút. Bây giờ trước tạm thời để anh nháo đi, chính mình coi như theo anh đi chơi, chờ anh hao hết nhiệt tình, cô hẳn có thể giải thoát rồi.

Đánh răng rửa mặt xong, thay áo ngủ, cô trở lại phòng, phát hiện trên bàn cơm để hai chén cháo, Lục Xuyên ngồi trước bàn, đã tự cầm lên ăn.

“Anh ngược lại tự đến phòng bếp tìm thức ăn.”

Lục Xuyên nhún vai: “Để sớm đến đây, chưa ăn sáng.”

Kim Hạ ngồi xuống đối diện anh, cầm lấy thìa ăn cháo, Lục Xuyên hỏi: “Bà nội đi mua đồ ăn hả?”

“Vâng, chợ sáng đồ ăn tươi.”

Lục Xuyên đánh giá cháo này: “Bà nội nấu à?”

“Vâng.”

“Thì ra tay nghề của em là từ bà.” Lục Xuyên nhìn cô một cái, không tự giác nở nụ cười yếu ớt. Thời gian anh mắc bệnh dạ dày, thường ăn cháo cô nấu, khẩu vị này vô cùng giống.

Kim Hạ cũng nhớ đến đoạn thời gian đó, đó là lần đầu tiền thấy anh tháo mặt nạ xuống, lạnh lùng cô tịch, vẻ mặt khi cùng anh nói đến cha mẹ, có vài phần giống.

Có lẽ, anh thật sự là người rất cô độc, cha mẹ không ưu tiên cảm nhận của anh, bạn gái từng yêu cũng chia tay, trên quan trường lại không có tình bạn thật sự, cẩn thận nghĩ lại, vẫn thật đáng thương.

Cô tuy rằng nghèo, nhưng ít nhất cô có toàn bộ quan tâm trân trọng của ba ba và bà nội, bọn họ sẽ không để cô chịu nửa phần ủy khuất, so sánh xuống, cô cảm thấy cô càng hạnh phúc.

Theo bản năng nâng mắt nhìn người đối diện, lại bị anh phát hiện: “Sao vậy?” Ánh mắt cô, dường như có chút phức tạp.

Kim Hạ rũ mi mắt xuống, lắc đầu nhẹ giọng: “Không có gì.”

Một chén cháo còn chưa ăn xong, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa mạnh, thùng thùng thùng, mỗi một tiếng đều chấn động đập vào trước ngực cô: “Cô bé cô bé, bà nội cô ở cửa cầu thang ngã sấp xuống!”

Chương 42

Kim Hạ cảm thấy toàn bộ thế giới trước mắt đều quay cuồng, tâm như hòn đá rơi thẳng xuống, bà nội bị ngã, vạn nhất có gì không hay xảy ra… Cô không dám nghĩ nữa, bay nhanh mở cửa lao đi, Lục Xuyên gắt gao đi theo sau cô, chỉ thấy bà nội ghé vào trước cửa cầu thang, giỏ đựng thức ăn đổ sang một bên, khoai tây lăn khắp nơi.

“Bà nội bà ngã sao rồi?” Kim Hạ ngồi xổm bên người bà nội, nhất thời cũng hoảng loạn, bà nội kêu rên nâng tay chỉ chỉ cẳng chân bên trái, nhanh cau mày không thể nhúc nhích.

Lục Xuyên thấy thế lập tức gọi điện thoại, tiếp theo tiến đến trước mặt bà nội, xác nhận tình huống bị thương của bà: “Bà nội, trên người bà còn chỗ nào đau không?”

Bà nội chỉ cắn răng lắc đầu, nói không nên lời, xem ra có khả năng tổn thương đến xương cốt, tình huống như vậy, Lục Xuyên cùng Kim Hạ không dám di chuyển bà, sợ vạn nhất đụng đến thương tích sẽ chuyển xấu.

“Anh đã gọi xe cứu thương.” Lục Xuyên an ủi cô, Kim Hạ hoảng sợ gật đầu, nắm tay bà nội, trong lòng tràn ngập sợ hãi, gia đình bấp bênh của cô, thật sự chịu không nổi ngoài ý muốn như vậy.

Có hàng xóm hảo tâm chủ động thay bọn họ ra ngoài ngõ dẫn xe cứu thương vào, ngõ nhỏ chật hẹp, mặt đường lại có hố, thật vất vả xe mới vào được, Kim Hạ cảm thấy giống như chờ đợi, dày vò cả đời vậy.

Nhân viên cứu hộ nâng cán lên lầu, vài người giúp đỡ nâng bà nội lên cáng đi xuống, Kim Hạ cùng Lục Xuyên chung một xe, trong lúc chạy, Lục Xuyên luôn luôn gọi điện thoại cho ai đó: “Đúng, chúng cháu đã lên xe, ngài chờ ở trước cửa.”

Kim Hạ chờ anh đặt máy điện thoại xuống, hỏi: “Chúng ta đi đâu?” Thấy chuyện như vậy xảy ra, cô có chút hoang mang lo sợ, sau khi ngồi lên xe cứu thương, cô mới nhận ra không biết đưa người đến bệnh viện nào.

Lục Xuyên đưa tay cầm tay cô, mười ngón giao nhau: “Tổng viện giải phóng quân, nơi đó khoa chỉnh hình tốt nhất. Yên tâm, anh đã an bài tốt.”

Anh giọng nói trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, làm như hết thảy đều trong tầm tay, hơn nữa bàn tay dày rộng của anh, có hơi nhiệt không ngừng cuồn cuộn truyền đến, làm cho Kim Hạ tim đập loạn không có quy tắc, cũng theo đó dần dần yên ổn. Yên tâm, anh đều anh bài tốt.

Giống như rơi vào đại dương, người bối rối muốn sống, bỗng nhiên đầu ngón tay chạm được một thân cây di động, trái tim mờ mịt liền có chỗ dựa vào —— may mắn anh ở đây.

Nhưng cảm tính như vậy, cô nói không nên lời: “Cảm ơn.”

Lục Xuyên không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay cô, dùng hành động đáp lại, anh không dám tưởng tượng, nếu hôm nay anh không đến đây, bây giờ cô có bao nhiêu bối rối, anh làm sao cam lòng để cho cô một mình đối mặt với chuyện này.

Xe nhanh chóng đến cửa tổng viện, Kim Hạ xuống xe, mới phát hiện đã có người chờ ở đó. Người trung niên đứng ở bên trong mặc áo dài màu trắng, mặt mũi hiền lành, ánh mắt kiên định trầm ổn, cô không khỏi thầm quyết định ông là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú.

Dù không có nhận thức cùng hiểu biết về đối phương, nhưng khi cần thiết đưa ra phán đoán với tính chuyên nghiệp này, cũng chỉ có thể dựa vào một yếu tố bên ngoài, nhân tố nông cạn thích nịnh hót, như là ông ta lớn tuổi, thì tất nhiên đã khám chữa bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, ông khí thế mạnh mẽ, đã nói lên có năng lực quyết đoán, địa vị cao trong những người chỉ huy, ông tướng mạo nhân từ, đã nói lên là người tốt.

Thật ra này đó đều không liên quan đến sự thật, chỉ là suy đoán, vì chính mình muốn tìm thứ gì đó để tự trấn an bản thân, trong lĩnh vực không biết gì hết, luôn cần phải có cái quyền uy chi phối chính mình, Kim Hạ cũng như vậy, người trung niên trước mặt, làm cô cảm thấy có thể an tâm dựa vào.

Lục Xuyên xuống xe, liền hướng người đó nghênh đón: “Chú Dư, thật ngượng ngùng, lần này là phiền chú.”

Người trung niên được xưng là chú Dư cười hiền hòa: “Tiểu Lục, khó có khi con nhờ chú Dư giúp một việc, chú Dư làm sao có thể cự tuyệt.”

Chào hỏi vài lời ngắn ngủi xong, bác sĩ Dư liền dẫn nhân viên cứu hộ mang cáng vào trong bệnh viện, Kim Hạ vẫn theo sát bên cạnh. Quả nhiên theo như lời Lục Xuyên nói, hết thảy đều an bài xong, cô thậm chí không cần đến quá trình đăng ký nộp phí rườm rà, bà nội liền trực tiếp đưa vào đi chụp X-quang.

Lục Xuyên thấy cô tâm thần bất an như cũ, liền trấn an nói: “Chú Dư là chủ chiệm khoa chỉnh hình, chuyên gia khoa chỉnh hình có quyền uy nhất trong tổng viện, em yên tâm, ông ấy nhất định sẽ chuẩn trị đúng bệnh cho bà nội.”

Kim Hạ cảm kích gật đầu, cô biết vào bệnh viện này có ý nghĩa gì, để cho chủ nhiệm xem bệnh cho bà nội có ý nghĩa gì, nhưng trước khi hết thảy rắc rối ổn định, chân cô vẫn có chút như nhũn ra, chỉ sợ có vạn nhất gì, vạn nhất về sau bà nội không thể đi lại, vậy làm thế nào mới tốt.

Kết quả kiểm tra, chân trái gãy xương, cần đóng đinh nối xương, bộ phận còn lại rõ ràng không thấy vết thương, bác sĩ Dư nói cho cô phẫu thuật không phức tạp, sau khi hồi phục tốt bà nội còn có thể đi đứng bình thường, chỉ là cần chú ý nhiều.

Kim Hạ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo bác sĩ Dư liền bắt tay vào làm phẫu thuật, trong lúc bà nội phẫu thuật, cô và Lục Xuyên an vị ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, kinh hoảng lúc đầu đi qua, nghĩ mà sợ liền dần dần trồi lên mặt nước, cô nhớ lại tình cảnh khi vừa nghe thấy bà nội ngã xuống, khi đó trong đầu thực sự ý niệm gì trong đầu cũng đều hiện lên, chảy máu não, tê liệt, thậm chí tử vong…

Nghĩ đến đây, hốc mắt cô không khỏi cay xót, chớp nhẹ mắt, nước mắt nóng hổi liền lăn xuống, Lục Xuyên lần đầu tiên thấy cô khóc, có chút bối rối, đưa tay chạm vào mặt cô, ngón cái chà lau nước mắt trên gò má: “Sao lại khóc? Chú Dư không phải nói bà nội không có việc gì sao.”

Ánh mắt Kim Hạ giống như vòi nước bị hư, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nức nở nói: “Đều là lỗi của tôi, vì tiết kiệm tiền, thuê phòng ở nơi có điều kiện kém như vậy, trong hành lang đồ vật này nọ chất đầy, cầu thang vừa nhỏ lại chật, ánh sáng lại ít, vì như vậy mới khiến bà nội ngã xuống.”

Lục Xuyên không nghĩ đến cô lại tự trách mình, đau lòng, giang tay ôm cô vào lòng, ôn nhu nói: “Chuyện này sao là em không tốt, em không phải cũng không nghĩ đến sao?”

Kim Hạ không có giãy dụa, mềm tựa vào trong ngực Lục Xuyên, cô quá mệt mỏi, muốn mượn bả vai nghỉ ngơi một chút, tự trách ép cô thở không nổi: “Tôi… Lúc ấy có nghĩ đến an toàn hay không, nhưng vì tôi rất muốn tiết kiệm tiền, liền nổi lên tâm lý may mắn, nghĩ rằng tạm thời cư trú một thời gian, hẳn sẽ không gặp chuyện không may.”

Lục Xuyên hơi ngẩn người, nhìn người trong lòng co rúm hai vai, đột nhiên hiểu được cái gì. Đối với cô mà nói, cô vẫn cứ ôm tư tưởng sống cuộc sống giống như dân cờ bạc liều mạng này, không phải không biết nguy hiểm, mà là biết nguy hiểm, nhưng cũng không có lựa chọn tốt hơn.

Cô cũng không phải không có tiền, lúc theo anh, cô buôn bán lời mấy chục vạn, còn không dám hoang phí, thứ nhất là vì ba cô bệnh trường kỳ cần dùng tiền, về mặt khác, cũng vì cuộc sống đã sớm gông cùm trước ngực cô.

Thật giống như con khỉ bị nhốt trong lồng sắt nhiễm điện, chạm đến khuông lồng sẽ bị điện giật, dần dà, con khỉ sẽ không tùy tiện sờ lồng sắt, cho dù sau này không có gắn điện. Cô cũng như vậy, thói quen tiết kiệm tiền, mới có thể khi đột nhiên có một số tiền đáng kể, vẫn như trước duy trì tâm tính bảo thủ cẩn thận, sợ hãi tiền này có thể rất nhanh dùng hết.

Nhẹ vỗ về sau lưng cô, Lục Xuyên ở bên tai cô ôn nhu: “Trước khi bà nội xuất viện, đổi chỗ ở, chỗ hiện tại, mọi người ở quả thật đáng lo ngại.”

Kim Hạ lau nước mắt, ở trong lòng anh gật đầu: “Chờ bà nội khỏe lên, tôi sẽ đi tìm chỗ ở.”

Lục Xuyên đề nghị: “Hay là cứ quay lại chỗ của anh, phòng ở đều ở lầu một, cũng tiện cho người già cư ngụ.”

Kim Hạ lui ra khỏi lòng anh, chần chờ, cảm thấy cứ như vậy nhận ý tốt của anh, có chút không hay. Bạn họ bây giờ là quan hệ gì, cô có thể yên tâm thoải mái tiến vào phòng ở của anh?

Thấy cô do dự, Lục Xuyên lại khuyên nhủ: “Nếu em cảm thấy ngại, có thể đưa tiền thuê nhà cho anh, anh cho em thuê. Hơn nữa phòng của anh cũng bỏ trống. Em vào ở, vừa tiết kiệm phí môi giới nhà đất, anh lại có thể có tiền thu, sao lại không làm?”

Kim Hạ giương mắt, chống lại đôi mắt như biển sâu của anh, chăm chú nhìn một lát cô lại cúi thấp mặt, mi mắt che khuất một nữa hốc mắt ẩm ướt: “Anh để cho tôi suy nghĩ một chút.”

Bà nội phẫu thuật xong đang ở phòng hồi sức cấp cứu, ông Kim Đầu nhận được điện thoại của con gái cũng vội vội vàng vàng chạy đến, sau khi hiểu rõ sự tình xảy ra, kéo tay Lục Xuyên liền tục cảm tạ anh. Mỗi nhà, đàn ông là trụ cột, cố tình ông lại là cây cột không rắn chắc, trọng trách liền rơi xuống vai con gái, khiến cô dù sao mới ngoài hai mươi tuổi, đã là tiểu nha đầu già trước tuổi, ổn trọng như vậy, gặp phải chuyện lớn vẫn sẽ hoảng hốt, ông vẫn hy vọng có người đàn ông có khả năng, có thể che gió che mưa cho cô, như vậy chính mình về sau, mới sẽ không lo lắng để cô một mình, cô đơn trên cõi đời.

Kim Hạ thấy mọi chuyện đã ổn định, liền để cho ba ba vào chăm bà nội, chính mình cùng Lục Xuyên ra ngoài hành lang nói chuyện: “Cái đó, phí trị liệu anh nói bọn họ thay tôi tính một chút đi, còn có viện phí.”

“Chuyện tiền bạc em không cần xen vào.”

“…” Kim Hạ khó xử nói: “Ý tốt của anh tôi hiểu được, nhưng tôi không thể để anh thay tôi trả tiền này, anh không cần làm cho tôi trở thành người rời khỏi anh không thể sinh tồn.”

Lục Xuyên nhìn chăm chú cô sau một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Anh bảo y tá dẫn em đi đóng phí.” Anh luôn luôn cương ngạnh, nhưng ở trước mặt cô, anh làm ra rất nhiều nhượng bộ chính mình cũng không ngờ tới.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog